Mẹ tìm mọi cách gửi thức ăn từ quê lên cho vợ chồng tôi dù có phải vất vả đạp xe 10 km. Tôi ra nhận hàng, nguyên 1 thùng và phải chia làm 2 chuyến để bê.
Vợ tôi mở quán trang điểm cô dâu nhưng do dịch dã nên từ năm ngoái đến năm nay gần như là không có thu nhập. Tôi thì đi làm xây dựng nhưng năm nay dịch nhiều nên thu nhập cũng chỉ đủ để trang trải sinh hoạt gia đình. Hơn 1 tháng vừa qua toàn thành phố giãn cách nên vợ chồng con cái tôi ở nhà hết.
Lúc đầu cả nhà tôi chốt chặt trong nhà, 1 lần đi chợ ăn cả tuần. Thôi thì thực hiện nghiêm ai ở đâu ở yên đó cho dịch mau qua đi. Nhưng được khoảng nửa tháng thì một hôm thấy vợ đang ngồi ôm điện thoại bất ngờ hét toáng lên:
– Ối dồi ôi nhà bác Thanh được hỗ trợ đồ từ ông bà nội kìa. Bao nhiêu là thứ gà, vịt, trứng, rau…
Ối dồi ôi nhà bác Thanh được hỗ trợ đồ từ ông bà nội kìa. (ảnh minh họa)
– Cấm ra ngoài sao mà mang đồ được.
– Ơ họ gửi được mà, em thấy bạn bè em cũng được tiếp tế bao nhiêu chỉ mỗi nhà mình chả có gì.
– Thì nhà mình ông bà ngoại trong vùng phong tỏa, ông bà nội thì ở quê gửi sao đồ lên được.
– Em nói thế thôi. Nghĩ lấy chồng quê thiệt thật, lúc cần nhờ chẳng được nhờ được.
Tôi chẳng nói gì. Vốn trước đây vợ chồng tôi có thiếu thốn gì đâu. Dịch thì có bị ảnh hưởng tới thu nhập nhưng tiền tích lũy bao năm vẫn chi tiêu thoải mái chứ đã đói kém gì đâu.
Thế mà từ đó thi thoảng vợ lại than thở không được nhận đồ tiếp tế như người ta. Có hôm mẹ tôi gọi điện lên hỏi thăm tình hình 2 vợ chồng vợ tôi cũng kể chuyện đó với bà. Xong lúc bà hỏi tôi có cần mẹ gửi gì lên không tôi bảo:
– Không cần đâu mẹ, bọn con ở đây chưa thiếu đói, với lại giờ xe cộ dừng cả mẹ có muốn cũng chẳng gửi được.
2 hôm sau bà gọi điện cho tôi vui mừng thông báo:
– Ở quê mình có xe được phép chở thực phẩm lên thành phố con à, có điều phải gửi hơi xa. Để bõ 1 công mẹ gom cả thịt, trứng, rau vào 1 thùng to rồi gửi cho các con nhé. Toàn đồ của nhà sạch con à, thịt cũng là lợn mẹ nuôi mẹ bán cho người ta thịt đấy.
– Thôi mẹ à, mẹ vất vả làm gì.
– Mẹ đạp xe có 6 cây số thôi, ngày trước 1 ngày mẹ còn đạp 40-50 km cơ mà. Con yên tâm.
Vậy là mẹ tìm mọi cách gửi đồ quê lên cho vợ chồng tôi dù có phải vất vả đạp xe 6 km. Tôi ra nhận hàng, nguyên 1 thùng và phải chia làm 2 chuyến để bê. Vợ nhìn thấy đống đồ mẹ chồng gửi lên chắc vui phải biết giờ thì cô ấy hết tủi thân với bạn bè rồi nhé. Ai ngờ tôi vào rửa tay đi ra đã thấy vợ ném gần hết vào sọt rác:
– Cho mấy thứ này vào sọt rác thôi chứ để chật lối đi.
– Toàn đồ bà nội vừa gửi lên đấy, sao lại vứt, em điên à?
Mấy đồ nhà quê này ăn dai nhắc sao mà nuốt nổi, rau thì héo hết cả rồi.
– Mấy đồ nhà quê này ăn dai nhắc sao mà nuốt nổi, rau thì héo hết cả rồi. Tưởng gửi cho đồ tươi ngon chứ mấy cái thứ này khác gì tha rác về nhà.
Bốp
– Anh điên à, anh dám đ ánh tôi?
– Cô… cô đúng là chẳng biết điều tí gì. Không có thì kêu có thì lại chê nọ chê kia, cô không phải người nhà quê chắc. Cô không ăn để đấy bố con tôi ăn.
Bố mẹ tôi vất vả mới nuôi được mấy đôi gà đôi vịt không dám ăn, để dành cho con dâu và cháu thế mà cô thái độ như thế à? Ít nữa đói vêu mồm không có mà ăn ngồi đó mà chê. Con nhà đói thói nhà quan, đúng là không chấp nhận nổi.
– Anh ăn nói với vợ anh thế à, mấy đồ này héo rũ rồi ăn sao nổi. Vịt gà gì gầy trơ xương, còn có mùi rồi ăn mà rước bệnh vào thân.
– Cô không ăn, tôi ăn.
Vợ tôi mặt phụng phịu đi vào trong. Tự dưng nghĩ tới hình ảnh mẹ còng lưng đạp xe chở thùng đồ to phía sau nước mắt tôi lại chảy. 1 thân một mình nuôi con ăn học tới khi trưởng thành thì con lấy vợ thành phố giờ mẹ sống một mình. Cứ ngỡ kiếm cho mẹ được người con dâu hiền thảo nhưng xem ra mẹ tôi số vất vả cả đời rồi. Nghĩ thương mẹ vô cùng…
C̼o̼n̼ ̼d̼â̼u̼ ̼v̼ỡ̼ ̼ố̼i̼ ̼m̼à̼ ̼m̼ẹ̼ ̼c̼h̼ồ̼n̼g̼ ̼v̼ẫ̼n̼ ̼t̼ỉ̼n̼h̼ ̼b̼ơ̼ ̼n̼ó̼i̼:̼ ̼”̼T̼ự̼ ̼b̼ắ̼t̼ ̼x̼e̼ ̼m̼à̼ ̼đ̼i̼,̼ ̼c̼h̼ạ̼m̼ ̼v̼à̼o̼ ̼b̼à̼ ̼đ̼ẻ̼ ̼n̼g̼à̼y̼ ̼R̼ằ̼m̼ ̼x̼u̼i̼ ̼l̼ắ̼m̼”̼
– Muốn đi thì mày tự đi…có ai đi đẻ ngày Rằm không hả? Mày nên nhớ chồng mày còn phải leo lên cái ghế trưởng phòng. Mày không sinh đứa này thì cứ để sảy rồi mang thai lại. Sự nghiệp chồng mày mới là quan trọng.
Vừa bưng mâm cơm lên cho mẹ chồng ăn thì ngay lập tức bà hất thẳng vào mặt Liên rồi quát.
– Canh gì mà mặn, rau thì luộc nhừ thế này hả? Cô nấu cho mẹ chồng ăn hay cho chó ăn thế hả? Đúng là vô phúc, vô phúc cho nhà tôi khi có đứa con dâu như cô.
Nghe những lời mẹ chồng nói mà Liên chỉ biết im lặng, giọt nước mắt cô rơi dài trên má. Kết hôn với Phong đến nay mới được gần 2 năm thế nhưng với Liên cô cảm thấy cuộc sống địa ngục như thể 20 năm.
Nhiều lúc Liên muốn ly hôn cho rồi vì cảnh làm dâu không vừa mắt mẹ chồng khiến cô mệt mỏi. Ấy thế nhưng vì đang mang thai nên Liên lại không dám, ít nhất cô cũng muốn cho đứa con của mình một gia đình có đủ cả bố và mẹ.
Ảnh minh họa
Vừa bưng mâm cơm lên cho mẹ chồng ăn thì ngay lập tức bà hất thẳng vào mặt Liên rồi quát.
– Canh gì mà mặn, rau thì luộc nhừ thế này hả? Cô nấu cho mẹ chồng ăn hay cho chó ăn thế hả? Đúng là vô phúc, vô phúc cho nhà tôi khi có đứa con dâu như cô.
Nghe những lời mẹ chồng nói mà Liên chỉ biết im lặng, giọt nước mắt cô rơi dài trên má. Kết hôn với Phong đến nay mới được gần 2 năm thế nhưng với Liên cô cảm thấy cuộc sống địa ngục như thể 20 năm.
Nhiều lúc Liên muốn ly hôn cho rồi vì cảnh làm dâu không vừa mắt mẹ chồng khiến cô mệt mỏi. Ấy thế nhưng vì đang mang thai nên Liên lại không dám, ít nhất cô cũng muốn cho đứa con của mình một gia đình có đủ cả bố và mẹ.
Ảnh minh họa
Ngày đó khi về ra mắt lần đầu thì Liên biết mẹ chồng đã ác cảm với cô. Nhưng rồi khi Liên định buông bỏ thì Phong lại cầu xin.
– Anh không thể sống thiếu em được. Xin em đừng bỏ anh…cứ cưới về rồi nhất định mẹ sẽ thích em. Anh sẽ bảo vệ em.
Vì câu nói ấy của chồng mà Liên gật đầu lên xe hoa về nhà anh làm vợ làm dâu. Ấy thế nhưng đúng là lời hứa của đàn ông thì chỉ nên nghe chứ không thể tin,
Phong thương vợ đấy nhưng riết nghe lời mẹ nên trở nên nhu nhược. Mẹ mắng vợ thì anh cũng im lặng, có lúc thấy Liên bị mẹ úp cả bát cơm vào mặt thì Phong cũng chỉ nói.
– Mẹ già rồi nên khó tính….em đừng có cãi lại mẹ mà mất tình cảm.
Liên đã nhẫn nhịn, nhưng cô càng nhẫn nhịn thì mẹ chồng lại không coi cô ra gì. Lắm lúc đi làm về muộn mẹ chồng lại tìm cớ chửi bới Liên cố tình la cà để không làm việc nhà. Liên uất ức lắm nhưng nghĩ cảnh làm dâu thì cô đành chịu.
Ảnh minh họa
Vậy nhưng mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khiến Liên dứt khoát rời bỏ nhà chồng đã là hôm đó ăn cơm xong thì Liên thấy bụng mình đau dữ dội. Cô vào nhà vệ sinh thì thấy nước ối mình chảy ra mới hoảng hốt gọi chồng.
– Anh ơi…em sắp sinh rồi. Anh đưa em đi viện nhanh đi…em chết mất…
– Được rồi…em đợi anh lấy xe.
Ấy thế nhưng lúc đó thì mẹ chồng Liên từ trên gác lao xuống giật lấy chìa khóa xe rồi quát.
– Mày không được đi, có biết là hôm nay Rằm không hả? Chạm vào bà đẻ thì xui lắm…mày mà chở con vợ đi thì khỏi thăng tiến lên cái ghế phó phòng đấy
Nghe mẹ chồng nói vậy thì Liên cầu xin.
– Mẹ đừng mê tín như vậy…con vỡ ối rồi…nếu không đến viện thì sẽ nguy hiểm lắm.
– Muốn đi thì mày tự đi…chồng mày còn phải leo lên cái ghế trưởng phòng. Mày không sinh đứa này thì cứ để sảy rồi mang thai lại. Sự nghiệp chồng mày mới là quan trọng.
Liên nhìn sang chồng như thể cầu cứu, vậy nhưng Phong lại im lặng nghe theo lời mẹ.
– Được rồi…đến cả anh cũng bỏ mặc mẹ con em. Anh nhu nhược quá rồi…em sẽ tự đi đẻ một mình.
Nói là làm Liên xách làn tự đi đẻ, cô bắt taxi mãi không được nên ôm bụng đi bộ đến viện. Nhưng đi được một đoạn thì cô đau quá nằm bên vỉa hè.
May mắn lúc đó là có một người đàn ông đi ô tô ngang qua thấy Liên như vậy thì chở cô vào viện ngay lập tức. Nghe Liên kể về hoàn cảnh của mình mà anh ta thương mẹ con cô lắm. Vậy nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, có nằm mơ Liên cũng không ngờ rằng người đàn ông cứu giúp mẹ con cô chính là sếp tổng của công ty Phong.
Ảnh minh họa
Tất nhiên việc leo lên cái ghế phó phòng của Phong không thành công, thậm chí anh còn bị sếp mắng.
– Hóa ra cậu muốn lên cái ghế phó phòng mà sợ chạm vào vợ mình nên để mặc cô ấy tự đi đẻ à? Tôi không ngờ cậu lại mê tín như vậy đấy.
Nói cho cậu biết nếu hôm đó cậu chở vợ đi đẻ thì may ra còn có ái ghế phó phòng mà ngồi. Còn giờ tôi nghĩ cậu nên học cách làm người trước đi đã, đến vợ và con mình cậu còn bỏ mặc thì sao xứng đáng được hưởng nhưng thứ tốt đẹp.
Đàn ông phải biết chính kiến…nghe mẹ mà làm sai trái thì không bao giờ khôn được. Báo cho cậu là vợ cậu sinh bé trai kháu khỉnh…và tôi đã cầu hôn cô ấy rồi.
Nghe sếp nói câu đó mà cả Phong và mẹ anh chết đứng tại chỗ, lúc này mẹ Phong mới van xin Liên tha thứ nhưng cô không nghe. Hơn ai hết Liên chẳng cần người chồng vô tâm và bà mẹ chồng độc ác ấy nữa.